Mỗi khi cơn mưa đến chỉ ước ao sao mình còn được chờ đợi anh trong cơn mưa.
Anh có nhớ không câu thơ ấy: ”Đã bao lần anh lang thang trên phố/ Tự hỏi lòng năm tháng sẽ về đâu/ Anh sợ trời mưa người ta đi bên nhau/ Chỉ mình anh âm thầm trên phố cũ/ Nhưng em ơi dù mưa dù gió/Cuộc đời này anh chỉ có mình em”.
Giờ thì đã xa lắm rồi phải không anh, xa hơn cả giấc mơ của hai đứa mình? Ước mơ ngôi sao băng giờ chia đôi mỗi người một nửa, nhưng có lẽ sẽ không khi nào ghép lại được nữa đúng không anh?
Em đã nghe anh đã cố gắng để nụ cười thay cho những giọt nước mắt chỉ trực chờ trên mi, cho tháng ngày qua trở thành những kí ức đẹp mà thôi, nhưng khi ấy cũng là khi em hiểu mình yêu anh biết nhường nào. Em đã dặn lòng đừng nói ra đừng để anh buồn thêm nữa vì những dại khờ của em nhưng em không làm được. Và giờ em cũng không biết ai là người buồn hơn ai vì biết đâu anh đã tìm tìm niềm vui bên cạnh người biết cách trân trọng tình yêu của anh.
Và em nơi đây, mỗi khi cơn mưa đến chỉ ước ao sao mình còn được chờ đợi anh trong cơn mưa như ngày hôm qua ấy, còn có một cơ hội để không phải xót xa như lúc này. Ngoài trời nắng nhạt nhoà, và giờ anh đang làm gì? Anh có còn mệt lắm không? Ở nơi anh và em bây giờ cách xa nhau, đến cả những cơn mưa nơi anh cũng không lại bên em để em được đợi, được chờ dù biết anh không đến